PjE
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ninja Vampire _by Heike Nguyễn part 1

Go down

Ninja Vampire _by Heike Nguyễn part 1 Empty Ninja Vampire _by Heike Nguyễn part 1

Bài gửi  Admin Sun Jun 17, 2012 7:12 pm

Cách đây rất lâu. Đã có 3 thế giới cùng tồn tại trên 1 hành tinh. 1 là Nhân Giới nơi mà con người sinh sống. 2 là Quỷ Giới do yêu quái sinh sống và cầm đầu là bọn ma cà rồng khát máu. Và cuối cùng, thế giới thứ 3 là Nhẫn Giả giới do những ninja bí ẩn cùng nhau sinh sống và hoạt động. 3 thế giới này tưởng chừng như cùng xuất hiện trên 1 hành tinh và không bao giờ có thể hoà hợp với nhau được cho đến khi có 1 biến cố xảy ra... Khi mà bá tước Dracula tìm đủ mọi thủ đoạn để cho con cháu mình có sự bất tử.
Chương 1: Sự khởi đầu của Khúc Khải Hoàn.
-Cái gì? Lại chết nữa sao???. Tiếng của Bá Tước vang vọng khắp hành lang cùng với 2 người vợ xinh đẹp của mình.
-Chúng em cũng không biết tại sao nữa. Chúng ta đã cố hết sức rồi. Không lẽ mọi thứ mà chúng ta cố gắng sẽ trở thành vô nghĩa nếu những đứa con của chúng ta cứ chết như vậy sao?. Tiếng của Diana nghe đầy thống khổ và đau đớn khi cất tiếng nói với chồng.
-Ta cũng không biết. Chắc ta phải đi gặp quỷ SaTan thôi. Chỉ hắn mới có thể giúp chúng ta. Bá Tước buồn bã lên tiếng!
-Nhưng chúng ta chưa biết là hắn có chịu giúp hay không. Hắn ta chẳng quan tâm đến chúng ta đâu. Nhưng em sẽ cùng chàng đi đến Lâu đài của hắn và yêu cầu hắn giúp đỡ. Bella, người vợ thứ hai của bá tước lên tiếng.
-Nếu thế thì ta cũng đi cùng với em và chàng nữa! Diana cũng quyết định đi cùng chồng và người vợ 2 của chồng!
-Ta không thể để 2 nàng đi được. Hai nàng đều là vợ ta và là những người ta thương nhất! Ta không thể để hai nàng chết chung với ta được. Bá Tước buồn rầu nói.
-Chúng em đã quyết định. Chàng không thể thay đổi đâu! 2 người cùng đồng thanh nói.
-Ta chỉ không muốn 2 nàng gặp điều gì xấu thôi! Nhưng nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ cùng đi tới lâu đài của SaTan. Bá Tước vừa nói vừa mỉm cười 1 cách buồn bả với 2 người vợ của mình.
Sau đó ba người họ cùng biến thành ba con dơi quỷ khổng lồ và bay đến lâu đài của quỷ vương SaTan.


Chương 2: Sự hy sinh và cuộc trao đổi.
-Hahahahaha. Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm ra cách cứu con ngươi sao???? SaTan cất giọng cười chế giễu.
-Xin ngài hãy giúp chúng tôi. Tôi sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để có thể khiến cho chúng sống một cuộc sống bất tử mãi mãi. Bá Tước quỳ xuống van xin Quỷ Vương giúp đỡ.
-Ngươi nghĩ ta cần cái mạng tốt thí của nhà ngươi sao??? Nếu muốn ta có thể giết ngươi và toàn bộ những thứ ở lâu đài của người trong tíc tắc. Quỷ Vương cất tiếng nói, giọng đầy vẻ ngạo mạn!
-Nếu một mình chàng ấy không đủ thì 2 chúng tôi cũng sẽ hi sinh để con cháu của dòng vampire có thể bất tử mãi mãi! Diana và Bella đồng thanh lên tiếng!
-Thật nực cười. Các ngươi nghĩ gì mà lại muốn như vậy???? Hãy cho ta biết lí do. Nếu được thì ta sẽ giúp các ngươi. SaTan đang gặn hỏi vì biết nếu dòng dõi vampire mà bất tử thì có thể sẽ trở thành mối nguy hiểm với hắn.
Cả ba im lặng vì không biết nói sao. Họ đã mưu tính lật đổ SaTan từ lâu rồi. Nếu họ nói ra thì sẽ bị chết một cách rất đau đớn. Nhưng quan trọng nhất là việc những đứa con của họ sẽ bị giết. Họ không muốn nghĩ tới tương lai dòng dõi bị diệt vong như thế.
Sau một hồi im lặng. SaTan cất tiếng nói đầy quyền uy:
-Ta sẽ giúp các ngươi. Nhưng sẽ có một điều kiện đó là các ngươi và cái giống loài hút máu của các ngươi sẽ phải làm việc cho ta mãi mãi.
-Chúng tôi chấp nhận. Cảm ơn ngài đã giúp đỡ! Chúng tôi và cái giống loài này sẽ phục vụ cho ngài! Bá Tước ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng rất phẫn nộ vì không ngờ kế hoạch của mình lại bị Quỷ Vương nhìn ra dễ dàng như thế!
-Tốt. Thế là đã thoả thuận rồi đó. Ba người các ngươi hãy bước lên đây để ta lấy làm vật hi sinh. Hắn đã muốn tiêu diệt họ từ bây giờ.
Cả ba người họ bước lại và đợi khi Quỷ Vương đọc thần chú! Họ ngạc nhiên nên cất tiếng hỏi:
-Thần chú này là gì vậy thưa Chúa Quỷ??? Bá Tước thắc mắc.
-Đây là thần chú để chuyển các con ngươi thành hình dạng con người! Tuy là hình dạng con người nhưng chúng vẫn là vampire. Hãy nghe ta nói cách giúp cho gia tộc ngươi trở nên bất tử đây. Các ngươi hãy nuôi chúng khôn lớn và phải chọn ra 10 đứa có khả năng phép thuật tốt nhất,mang dòng máu thuần khiết nhất và bảo bọn chúng hãy tới Thế Giới Thứ 3:Thế giới của ninja và kết hôn ở đó! Khi chúng sinh con với những ninja ở đó thì 10 đứa con của chúng sẽ có 2 khả năng: 1 là sẽ giúp dòng vampire lớn mạnh hơn và sẽ phục vụ ta. 2 là chúng sẽ là hoạ diệt vong của dòng vampire vì giúp con người và ninja. Bây giờ các ngươi hãy bước tới đây để làm vật hi sinh, ta sẽ thanh tẩy sự dơ bẩn trong dòng máu của các ngươi và sẽ làm thuần khiết dòng máu của chúng.
Bá Tước và 2 người vợ bước tới để làm vật hi sinh. Nhưng trước khi đó Dracula đã âm thầm niệm 1 câu thần chú để phần nào giảm bớt sự nguyền rủa trong những lời nói của SaTan. Câu thần chú đó sẽ giúp có thêm 1 khả năng thứ 3: đó là chúng sẽ đánh bại SaTan. Chiếm lấy Nhân Giới và sẽ giúp cho dòng dõi vampire trở nên mạnh hơn! Nhưng đó là tuỳ vào suy nghĩ của chúng là giúp hay không.
Sau đó ba người họ để cho SaTan lấy máu của mình. Họ tưởng mình đã chết nhưng không. Họ vẫn sống, ngạc nhiên đến bất ngờ. Dracula cất tiếng hỏi:
-Tại sao chúng tôi vẫn chưa chết?
-Ta để các ngươi sống để nuôi nấng chúng. Khi ngươi chọn được 10 đứa thì lúc đó cả ba ngươi sẽ chết. Ta không giết các ngươi. Lúc đó các ngươi sẽ chết vì những thợ săn ma cà rồng.
Sau đó ba người họ rời khỏi lâu đài của Quỷ Vương và quay về lâu đài của mình để nuôi nấng và lựa chọn những đứa con có dòng máu thuần chủng nhất! Ngày mà chúng ra đi thì đúng như lời SaTan đã nói! Bá Tước cùng 2 người vợ của mình đã bị Van Helsing giết, cả những đứa con khác cũng vậy. Chỉ có 10 người ra đi là sống sót. Từ đó đã nãy sinh thù hận giữa dòng Vampire với những thợ săn Vampire thuộc gia tộc Van Helsing.

Chương 3: Sự ra đi và những khó khăn gặp phải trên đường đi!!!!
Cộp cộp cộp. Tiếng bước chân vang lên dồn dập trong cơn mưa như trút nước từ trên trời đổ xuống. 10 người... à không, 10 con quỷ thì đúng hơn, đang chạy xuyên qua khu rừng rất rộng một cách vội vã. Mặc dù mưa như trút nước nhưng chúng vẫn không ngừng lại, họ cứ chạy không ngừng nghỉ với 1 tốc độ rất nhanh. Cho đến khi chúng phải dừng lại tại 1 gốc cây to để nghỉ mệt. Lúc này 1 con quỷ mới lên tiếng hỏi:
-Tại sao chúng ta không ở lại để giúp cha với 2 mẹ mà cứ phải chạy trốn như vậy????
-Chúng ta không thể ở lại vì cha đã bảo chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi đó và tìm mọi cách để tới được Nhẫn Giả giới. Nếu chúng ta bị giết vì tên Van Helsing kia thì chúng ta sẽ không thể nào khôi phục lại dòng tộc vampire được đâu. Một con quỷ khác lên tiếng.
-Nhưng ...
-Không tranh cãi nữa Trish. Chúng ta phải nhanh lên mới được. Hắn sắp đuổi đến nơi rồi. Con quỷ lại lên tiếng
Thế là cả bọn lại dùng tốc độ của ma cà rồng mà chạy để thoát khỏi khu rừng cho thật nhanh.Chúng mang trên vai 1 nhiệm vụ quan trọng đó là phải tìm cách đến được thế giới đó. Nơi mà chúng sẽ giả dạng và sẽ lựa chọn những người chồng cũng như vợ để sinh con, và con của chúng sau này sẽ là những con quỷ có thể giúp cho dòng tộc vampire được hồi sinh. Cả bọn lại tiếp tục chạy cho tới khi chúng đuối sức. Chúng biết chúng phải tìm 1 cái cây nào đó thật rậm rạp để mà trú và ngủ dưỡng sức. Nếu không thì sẽ bị giết chết bởi kẻ đã giết hại hết dòng tộc của mình. Nhưng chúng không thể nào dừng lại được vì nghĩ rằng gã Van kia đang đuổi theo và sắp đến nơi để giết chúng. 1 là chết vì mặt trời 2 là chết vì tên thợ săn vampire, chúng cố gắng chạy cho đến khi đến được 1 ngôi làng nhỏ. Vì trời còn rất khuya, tối đen như mực và đang mưa rất to nên không có ai để ý đến chúng cả. Chúng bắt đầu giảm tốc độ khi vào đến cổng làng và vừa chạy vừa tìm 1 nơi trú chân. Sau cùng cả bọn đã thấy một căn nhà nhỏ bỏ hoang có vẻ khá cũ kỉ. Chúng chui vào đó và khoá cửa lại. Nhưng... nhà không có cửa, chúng đang hoang mang lo sợ thì 1 con quỷ lên tiếng:
-A... ở đây có nắp của 1 hầm chứa rượu đấy. Mau chui xuống đây và ngủ thôi.
-Nhưng lỡ dưới đó là nơi cất trữ rượu của cả làng để dùng vào những buổi lễ thì sao?? Và chúng ta thì không biết ngôi làng này sẽ có lễ hội gì và ngày nào. Con quỷ đã nói chuyện với con quỷ tên Trish lên tiếng.
Rồi nó quay sang nói với những con còn lại:
-Chúng ta sẽ xuống dưới ngủ và dưỡng sức. Tối mai sẽ lại tiếp tục lên đường, và để chắc chắn không ai phát hiện ra chúng ta đang ở đây hãy dùng câu thần chú để tạo 1 kết giới không ai có thể bước vào.
Sau đó chúng cùng đọc thần chú tạo kết giới và từ từ chìm vào giấc ngủ. Cho tới khi chúng tỉnh giấc vào tối ngày hôm sau. Sau khi xem xét cẩn thận mọi thứ từ phía trên nóc hầm rượu. Chúng bắt đầu trèo lên khỏi cái hầm nồng nặc mùi rượu đó và nhẹ nhàng đứng bên trong nhìn ra bên ngoài làng. Ngôi làng đã bắt đầu chìm vào ánh hoàng hôn. Có lẽ bây giờ là còn quá sớm để ra bên ngoài, cho nên chúng ở lại trong ngôi nhà đó. Khi màng đêm buông xuống, chúng đọc thần chú giải kết giới rồi đi ra ngoài để kiếm ăn. Nhưng bây giờ đã tối, mọi người đã vào nhà ngủ hết rồi nên chúng không thể kiếm được ai đó để mà hút máu. Chúng đành phải đi kiếm những chuồng gia súc trâu và bò để uống đỡ thôi. Khi đã xác định được nơi nào có những con bò mập mạp thì chúng từ từ tiếng lại 1 cách nhẹ nhàng, im ắng không 1 tiếng động. Chúng rất mừng vì đã gặp được 1 nông trại nuôi bò sữa và một vài con đang đi lanh quanh ngoài chuồng. Sau khi tiếng sát lại con mồi thì chúng ra tay. Rất nhanh, rất tàn bạo... Rắc... rắc... rắc... Chúng đã bẽ gảy xương của những con bò tội nghiệp, những con bò không thể cất tiếng rống vì đã bị chúng bẻ gãy cổ mất rồi. Và sau đó chúng bu lại xác của những con bò, uống cạn kiệt máu của chúng. Khi đã xong, chúng đứng lên, cất bước để ra khỏi làng. Vừa định bước đi thì chúng bỗng thấy 1 ánh sáng loé lên và lao tới rất nhanh và có 1 giọng nói đầy vẻ căm phẫn với bọn chúng cất lên:
-Cuối cùng ta cũng đuổi kịp các ngươi rồi lũ vampire hung bạo kia. Ta sẽ không để cho các ngươi sống để mà tự tung tự tác đâu. Hôm nay ta sẽ giết các ngươi.
Nếu là người bình thường thì chúng đã chết rồi nhưng với những đôi mắt và tốc độ của vampire nên chúng dễ dàng né tránh những mũi tên bạc do tên Van Helsing bắn ra. Bọn chúng biết là đến lúc này thì phải tấn công để thoát thân chứ không thể chạy được nữa vì tên Van Helsing đã kêu gọi dân làng rồi.


Chương 4: Cuộc chiến đấu vì sự sinh tồn và bí mật để tới thế giới ninja
-Chúng ta không muốn hại ai và cũng không muốn ra tay giết ngươi. Mặc cho ngươi đã giết chết cha mẹ của bọn ta. Hãy để bọn ta đi, chúng ta không muốn dùng tới sức mạnh. Trish lên tiếng.
Van Helsing không nói gì. Chỉ giương cây nỏ bắn tên bạc lên và nhắm vào 10 con quỷ mà bắn. Chúng biết rằng hắn muốn giết chết tất cả nên đành ra tay. Thình lình những con quỷ như biến mất trước mắt mọi người trong làng và cả tên thợ săn. Đang bất ngờ thì Van Helsing nghe 1 tiếng gió thổi rất nhanh phía bên trái nên liền nhảy xuống ngựa về phía bên phải. Trong khi nhảy xuống, hắn thấy có ánh sáng loé lên trong không khí theo hình móng vuốt, và con ngựa đã bị đòn tấn công bằng móng vuốt đó chém đứt người. Thân thể nó đứt ra thành nhiều mảnh và rơi xuống đất, cả nội tạng cũng thế. Máu từ đó chảy ra lênh láng. Thấy máu, chúng như được tiếp thêm sức mạnh và bắt đầu tấn công nhanh hơn,mạnh bạo hơn. Khi vừa chạm đất thì hắn liền lăn thêm mấy vòng nữa để tránh những cú đánh rất nhanh liên tiếp đánh tới. Nhưng hắn có nhanh đến đâu cũng chỉ là người, mà người thì không thể sánh được với vampire nên đã bị một con vampire nữ đánh trúng bằng móng vuốt vào tay trái. Vết thương rất sâu, máu từ đó bắt đầu chảy ra, mùi máu càng làm chúng thêm điên loạn mà tấn công dữ dội. Dân làng chỉ dám đứng nhìn mà không dám tấn công, 1 vài người định tiến tới nhưng trước những gì chứng kiến, họ quá sợ hãi trước những gì chúng đang làm. Lúc này Van Helsing lên tiếng:
-Mấy người còn đứng ngẩn người ra đó làm gì mau tiến lên phụ tôi tiêu diệt chúng. Nhanh lên.
Dân làng lúc này mới xông lên với những thứ vũ khí thô sơ như cuốc,xẻng,gậy,giáo và họ ngây thơ nghĩ rằng họ có vũ khí, họ sẽ giết được chúng. Nhưng ... thật là sai lầm, số phận không đứng về phía họ. Khi họ tấn công thì những con quỷ ấy như là biến mất một lần nữa, sau đó chúng tấn công bất ngờ bằng tốc độ và sức mạnh không ngờ tới. Những cái đầu bị chúng chém rớt xuống. Những thây người bị thủng như tổ ong do những cú đấm của chúng đánh trúng cũng gục ngã. Một số người bỏ chạy nhưng họ không thể thoát được, những người đó bị chúng giết rất nhanh chóng. Máu chảy mỗi lúc một nhiều hơn và lúc này ngôi làng đã chìm trong biển máu. Chúng dùng sức mạnh của mình mà ra sức giết nhiều hơn, dần dần những người còn sống bị giết dần. Xác người chất đống, Van Helsing biết mình đã vô tình hại chết những người vô tội nên đành chọn cái chết để đền tội. Hắn đưa cây nỏ định bắn vào đầu mình thì thật ngạc nhiên là mũi tên không xuyên qua đầu hắn. Khi mở mắt ra nhìn thì hắn thấy con quỷ cầm đầu đang siết chặt tay hắn và đưa lên trời để hắn không tự sát được. Lúc này chúng tiến lại gần tên thợ săn tiếng tăm lừng lẫy, và tên nào tên nấy đều bao phủ bởi màu đỏ trên khắp người. Chúng nhanh chóng bắt và trói hắn lại, treo lên hành hạ hắn cho đến lúc sống dở chết dở rồi mới tra khảo hắn:
-Hãy nói cho chúng ta biết cách để tới Nhẫn Giả giới rồi bọn ta sẽ để cho ngươi sống. Nếu ngươi không nói thì đừng trách sao bọn ta độc ác. Nói rồi nó đá thật mạnh vào mặt tên thợ săn làm hắn chảy máu.
-Đừng có hòng moi được thông tin từ ta nhé lũ khốn kiếp các ngươi. Tên thợ săn ngạo mạn trả lời.
Không nói gì, con quỷ cầm đầu đưa bàn tay phải lên vết thương của hắn nhẹ nhàng bóp lấy. Rắc... tiếng xương gãy vang lên, tên thợ săn tuy rất đau nhưng vẫn không nói gì. Sau đó nó lại dùng móng vuốt rạch bụng của hắn,máu từ đó tuôn ra như suối rồi mới nói:
-Nếu như ngươi không nói thì ta sẽ giết ngươi.
-Cứ làm nếu mi muốn. Hắn trả lời.
-Ta biết mi sẽ nói thế. Nhưng ta sẽ không giết mi. Mà giết gia đình mi như mi đã làm với chúng ta. Con quỷ ngạo mạn nói
-Thật sao? Ngươi nghĩ ta sợ sao? Các ngươi làm sao mà biết được gia tộc ta ở đâu chứ. Thật ngây thơ. Hắn điềm tĩnh đáp.
-Bọn ta đã nghe cha nói rồi. Gia đình ngươi đang ở Nhân giới. Và cha đã cho chúng ta biết là phải tới đó mới tìm được cách tới Nhẫn Giả giới. Cha đã chỉ bọn ta cách tới đó rồi. Nên bọn ta sẽ tới đó tìm và giết gia đình ngươi trước. Con quỷ nói 1 cách đầy chắc chắn.
Lúc này Van Helsing không muốn tin nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đó không có sự giả tạo. Hắn đành nói:
-Tới Nhân giới sẽ có nhiều đất nước. Hãy tìm cách đến xứ sở mặt trời mọc. Câu trả lời của các ngươi ở đó.Ta có chết nhưng con cháu cũng sẽ trả thù cho ta. Nói rồi Van Helsing ngất đi vì mất quá nhiều máu.
Bọn quỷ để hắn ở đó và bỏ đi. Không giết đúng như lời đã hứa. Và lên đường để tới Nhân giới.Chúng cũng không lo tới lời hắn nói vì chuyện đó chắc sẽ lâu lắm mới xảy ra.
Chương 5: Sự bất ngờ và nguy hiểm rình rập!!!
-Dậy đi Isora, 6h30 rồi đấy. Hôm nay là ngày cuối cùng con đến trường đó! Nhanh lên không thì trễ chuyến xe bus đầu tiên đó. Tiếng mẹ tôi vọng lên từ nhà bếp.
-Vâng, con xuống liền đây thưa mẹ. Tôi trả lời.
Chào các bạn. Tôi tên là Kalong Isora, học sinh lớp 1A trường trung học Kibou. Tôi học hành cũng không tệ,chơi thể thao cũng không giỏi chỉ ở hạng trung bình. Mọi người trong lớp nói tôi là người tốt, biết quan tâm người khác,vui tính và nhanh nhẹn với tinh thần không chịu thua bao giờ. Nhưng tôi không lấy làm quan tâm cho lắm. Vừa đi xuống cầu thang trong bộ đồng phục đi học, tôi vừa ngáp vừa dụi mắt cho tỉnh ngủ. Khi xuống cầu thang thì tôi rẻ sang tay phải để vào nhà bếp. Mùi thơm của bánh mì nướng với tách sôcôla nóng làm tôi thấy tinh thần sảng khoái và vui vẻ hơn. Càng vui hơn khi hôm nay lại là ngày cuối cùng của một năm học đầy mệt mỏi. Ăn sáng xong, tôi mang giày rồi xách cập ra trạm xe bus đầu đường ngồi đợi ở đó. Khi đang hát thầm trong miệng và đợi xe bus thì tôi nghe có tiếng ai đó nói chuyện với mình:
-Chà, hôm nay cậu có vẻ yêu đời ghê đó Isora-kun. Mọi hôm tớ đâu có thấy cậu đâu có như vậy. Hôm nay phải lòng ai rồi hả???
Không cần phải nhìn lại xem người đó là ai, tôi lên tiếng:
-Chào bé bự khổng lồ của lớp, bữa nay dậy sớm hả Yoshida-kun. Bình thường cậu hay đến lớp trễ lắm mà. Hay là có người đẹp nào làm cậu phải dậy sớm đây???
-Làm gì có, cậu khéo đùa quá đó Isora-kun à. Tại bữa nay là bữa cuối của năm học này cho nên tớ không muốn đi trễ thôi. Yoshida lên tiếng trả lời.
Đây là Kurono Yoshida học chung lớp với tôi, cậu ta học rất khá,chơi thể thao rất giỏi, là người hiền nhất lớp,rất ít nói và hình như hơi trầm cảm. Rất tốt bụng và luôn quan tâm tới mọi người xung quanh, vì cậu ta to lớn nhất lớp nên được đặt cho cái biệt danh là Người Khổng Lồ. Lúc đó thì xe bus tới, 2 chúng tôi leo lên xe và tìm chỗ ngồi. Cũng may vì chúng tôi đi sớm nên xe chưa có nhiều khách. Khi xe vừa bắt đầu lăng bánh thì có 1 bóng người vừa chạy theo xe vừa la to:
-Khoan đã bác tài xế ơi, đợi cháu với. Làm ơn dừng xe lại.
Chiếc xe bus dừng lại và mở cửa cho người đã chạy theo xe đó. Người đó vừa gấp gáp lên xe vừa nói cảm ơn bác tài xế. Chúng tôi đưa mắt nhìn xem đó là ai và vui mừng vì người đó là một người bạn chung lớp với chúng tôi và là bạn thân của tôi từ thời trung học đến bây giờ. Cậu ấy tên là Tetsu Garuda,một người vui tính,hơi hơi mê gái, không có gì nổi bật ở việc học cho lắm và là bạn thuở nhỏ của Kurono Yoshida. Tôi chỉ quen biết Yoshida từ lớp 6 tới bây giờ thôi, tuy là thế nhưng chúng tôi khá thân với nhau. Tôi lên tiếng:
-Chào buổi sáng Garuda-kun. Làm gì mà cậu chạy như ma đuổi thế?
-Chào buổi sáng Isora-kun, Yoshida-kun. Tại vì tớ vừa đi vừa lo nhìn trời cho đến lúc gần tới trạm xe bus thì thấy xe đã rời trạm nên tớ phải chạy theo. Cũng còn may là xe chỉ mới chạy và bác tài thì dừng lại nếu không thì tớ phải chạy bộ đến trường rồi. Garuda trả lời.
-Hãy tìm chỗ ngồi xuống nghỉ mệt đi. Tớ có cảm giác tim cậu muốn rớt ra ngoài đó! Yoshida châm chọc Garuda.
Ba chúng tôi ngồi băng ghế ở cuối xe và trong khi chiếc xe vẫn chạy, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau về những chuyện trong năm học. Chiếc xe bus vẫn chạy đều đều qua nhiều con đường và ba đứa chúng tôi là những hành khách duy nhất trên xe. Tôi cảm thấy hơi kì lạ nhưng rồi lại gạt những suy nghĩ đó qua một bên và nhanh chóng đùa giỡn với hai đứa bạn cho tới khi xe bus dừng ở trạm gần cổng trường tôi. Đợi cửa xe mở ra rồi chúng tôi đi vào trường, tôi lại cảm thấy rất lạ vì hôm nay là buổi học cuối cùng thì không khí lẽ ra phải rất vui nhưng nó lại mang một sắc thái khá ảm đạm làm tôi nghĩ đến những chuyện không hay có thể xảy ra. Nhưng khi lên tới lớp học thì tôi lại quên đi những suy nghĩ và cảm giác đó ngay tức khắc bởi vì mọi người trong lớp đang bàn tán với nhau rằng hôm nay sẽ được ra về sớm. Tôi đang chăm chú lắng nghe thì có tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên, thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp và thông báo về việc nghỉ hè cũng như ngày vào nhận lớp. Sau đó thì trường cho về sớm, cả lớp chúng tôi rủ nhau đi đến khu vui chơi để làm kỉ niệm ngày cuối năm học. Từ trường đến khu vui chơi cũng không xa lắm, chỉ cần đi bộ từ 10 đến 15 phút là đến nơi rồi. Tôi đi cuối lớp chung với Yoshida và Garuda, vừa đi tôi vừa cảm giác như có ai đó theo dõi mình nên nhiều lần quay lại nhìn thì không thấy. Điều này khiến cho Garuda thắc mắc nên cậu ấy hỏi tôi:
-Có chuyện gì mà cậu cứ nhìn đằng sau thế? Sợ bị giật đồ hả Isora-kun?
-Tớ làm gì có của hồi môn để mà giật chứ, chỉ là tớ cảm thấy như có ai đó đang đi theo sau mình nhưng khi nhìn lại thì không thấy. Tôi trả lời.
-Thôi đừng suy nghĩ lung tung nữa, mọi người trong lớp đã vào tiệm Hambuger để ăn rồi. Phải ăn thì mới có sức để đi chơi chứ. Garuda vừa nói vừa thúc giục tôi đi nhanh hơn.
Tôi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy kì lạ. Nhưng vì không muốn mất vui trong ngày hôm nay nên tôi nhanh chân chạy theo cậu ấy và Yoshida vào trong tiệm và ăn uống với cả lớp. Khi nhìn ra ngoài trong lúc đang ngồi ăn bên bức tường bằng kính thì tôi thấy hình như có ai đó đứng trên nóc nhà và đang nhìn mình nhưng dụi mắt để nhìn cho rõ hơn thì không thấy ai. Tôi gạt đi những suy nghĩ mong lung của mình và tiếp tục trò chuyện với mọi người. Ăn xong cả lớp chúng tôi đi thẳng tới khu vui chơi giải trí và ở chơi rất nhiều trò chơi ở đó. Cảm giác như muốn bay ra ngoài khi chơi tàu lượn siêu tốc với vượt thác thật đặc biệt, càng đặc biệt hơn khi ngồi ở ghế đầu. Một ngày vui vẻ trôi qua thật mau, khi công viên đóng cửa lúc 8h30 thì chúng tôi mới ra về. Một số người thì quyết định đi hát, còn tôi thì phải về nhà liền tại vì sợ mẹ sẽ lo lắng. Từ biệt mọi người tôi nhanh chóng đi bộ về nhà. Lúc này Yoshida gọi với theo:
-Này Isora. Có cần tớ với Garuda về cùng không? Đi một mình khá nguy hiểm vì giờ này có nhiều con đường rất xấu.
-Thôi cậu với Garuda-kun cứ đi chơi đi. Tớ sẽ tự lo được mà. Tôi trả lời 1 cách đầy tự tin.
Sau đó tôi bắt đầu đi nhanh hơn nữa, qua nhiều con đường. Tôi cảm thấy cảm giác kì lạ mà hồi sáng tôi đã cảm thấy bây giờ đang quay lại nên tôi từ đi bộ chuyển sang chạy. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy cho thật lẹ và mong mau tới nhà càng sớm càng tốt vì bây giờ về nhà thì việc đầu tiên tôi làm là đi tắm cho quên đi những lo lắng của mình. Nhưng mà từ trường đi bộ về nhà tôi mất khoảng 30 phút, do chạy nên bây giờ chỉ còn 20 phút nữa là tới nhà và tôi từ từ giảm tốc độ tại vì đuối sức rồi dừng lại. Đang đi thì tôi thấy có một người mặc đồ đen từ đầu đến chân bước đến trước mặt mình, người này cũng che mặt nên tôi không thể thấy được khuôn mặt của người đó. Chỉ thấy đôi mắt sắc bén đầy căm thù nhìn tôi. Tôi tự hỏi mình có làm gì sai trái đâu mà ông ta lại căm ghét mình như vậy. Ông ta vừa bước lại gần tôi, tay đưa vào trong áo choàng và từ từ móc ra 1 cây súng lục và nói:
-Bây giờ là số chết của mi rồi đồ con ma cà rồng chết tiệt. Ta đã truy lùng mi và đồng bọn từ rất lâu rồi. Nhân tiện tên của ta là Walter Helsing. Cháu của Van Helsing, một gia tộc chuyên săn lùng và tiêu diệt bọn ma cà rồng nhà ngươi.
-Ông đang nói cái gì vậy? Tôi đâu có quen biết gì ông mà ông lại muốn giết tôi? Lại còn bảo tôi là ma cà rồng nữa chứ. Có khi nào ông coi nhiều phim kinh dị quá cho nên ô...
Đoàng! Tôi chưa kịp nói hết câu thì tên Walter đó đã bắn nhưng may mắn là hắn chỉ cảnh cáo cho nên bắn sượt qua bả vai phải của tôi. Máu từ đó bắt đầu chảy ra nóng hổi, vết thương nóng như lửa đốt và rất đau vì tuy là bắn sướt qua nhưng phần vai của tôi đã bị rách khá lớn. Tôi bắt đầu hoảng sợ mà cố tìm cách để mà bỏ chạy nhưng nếu như tôi chạy đi thì hắn sẽ bắn tôi ngay. Tôi phải tìm cách nào để thoát thân đây??? Ngay lúc đó thì có 1 chú cảnh sát đi tới và thấy khẩu súng trên tay hắn và vết thương trên vai tôi rồi hỏi:
-Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao anh lại cầm súng bắn thằng nhỏ chứ? Nó đã làm gì anh vậy?
Tên thợ săn không trả lời. Tôi la lên và mong có cơ hội để chạy thoát:
-Hắn ta bị điên đấy. Hắn bảo cháu là ma cà rồng cần phải diệt và bắn cháu. May là chú tới kịp nếu không thì hắn đã giết cháu rồi.
-Thật vậy sao? Nếu vậy thì cháu hãy ra đứng sau lưng ta cho an toàn. Còn anh hãy giải thích lí do tại sao lại làm vậy? Người cảnh sát hối tên thợ săn trả lời.
Không nói một lời hắn lại đưa khẩu súng lên không phải vào tôi mà là người cảnh sát. Tôi biết đây là cơ hội của mình nên bỏ chạy mặc cho vết thương đang hành hạ và ngày càng mất nhiều máu. Tôi nghe có tiếng súng vang lên nhưng không dám quay lại, chỉ lo chạy bán sống bán chết vì sự sống của mình thôi. Tôi cứ nhắm mắt mà chạy cho tới khi về đến nhà rồi đứng đó thở dốc. Sau đó tôi đi vào nhà thì thấy trong nhà tối om, nhanh chóng bật đèn trong nhà lên thì thấy đồ đạc trong nhà đã bị lục tung lên và có dấu hiệu của đánh nhau và cả vết máu. Tôi nhìn theo viết máu từ phòng khách cho tới cầu thang lên trên gác. Đoán là có chuyện không lành đã xảy ra,tôi chạy như bay lên gác thì một cảnh tượng kinh hoàng đập vào trong mắt tôi. Cha mẹ tôi đã bị sát hại! Họ đã bị giết, máu từ người họ chảy ra lênh láng, cha tôi thì bị móc mắt và chân tay thì bị chặt,lồng ngực bị mở banh ra. Mẹ tôi thì đã bị đâm nhiều nhát vào bụng, và chết vì mất máu. Thình lình tôi thấy mẹ tôi vẫn còn thở, vội vàng chạy lại và nhẹ nhàng nâng cổ mẹ lên,rồi im lặng chờ đợi. Sau một lúc thở dốc vì mệt, mẹ tôi chậm chạp lên tiếng:
-Chạy đi... Isora. Ở nhà... nguy... hiểm lắm. Hắn... hắn... đến đây vì... con đấy... chạy đi... con.
-Không, không đâu. Con sẽ không chạy đâu, con sẽ tìm cách cứu mẹ và ba. Để con gọi cảnh sát và xe cấp cứu tới. Và hắn là ai??? Tôi hấp tấp trả lời.
-Không.... Đừng gọi... cảnh sát... tới. Chỉ làm họ... gặp... nguy hiểm... thôi. Hắn là... con cháu của... một... gia đình... chuyên... săn quỷ... và đặc... đặc biệt... là ma cà rồng. Và... sự thật... con... là ma cà rồng! Con... không phải... là... con... ruột của chúng ta! Hãy xuống... nhà bếp... và mở... cửa... tủ chén. Ở đó... có... một... cái hộp... bí mật... của... con... nằm... trong... đó!
Nói rồi mẹ tôi nhắm mắt, chìm vào cõi vĩnh hằng để lại tôi bơ vơ cùng những lời nói đầy khó hiểu và kì lạ. Rồi một giọng nói đầy sự căm ghét vang lên sau lưng tôi:
-Cuối cùng ta cũng bắt được mi rồi con chuột nhắt. Lần này ta sẽ không để mi chạy thoát nữa đâu. Mi hãy chịu chết đi!
Vậy là hết. Hết thật rồi, tôi sẽ phải chết sao? Một cái chết quá đổi vô lý! Tôi phải làm sao đây? Đúng lúc đó thì hắn đưa súng lên, nòng súng hướng thẳng vào tim tôi. Lạnh lùng hắn nhìn tôi,nở một nụ cười độc ác,tay lên đạn cho súng và để ngón tay vào cò súng! Rồi hắn bóp cò! Tiếng đạn như xe không khí lao vun vút tới tim tôi.
Admin
Admin
Nữ Vương [Admin]
Nữ Vương [Admin]

Tổng số bài gửi : 191
Join date : 13/08/2011

https://thienphuong.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết